Thursday, September 22, 2016

Nhớ nội


Chiều nay đi trên đường đông đúc vào khoảng hơn 5 giờ chiều, chạy ngang một hàng ăn vỉa hè bỗng thấy thấp thoáng một bóng dáng rất quen thuộc. Đó là hình ảnh một người lớn tuổi, chân tay không còn nhanh nhẹn, do đường cũng khá đông và mình cũng có thói quen chạy xe chậm để ngắm nhìn đường phố chứ không vội vã gì. Mỗi lần quan sát là học được rất nhiều điều từ mọi người xung quanh. Lần này thì tôi phát hiện được bà.
Nghe bà kể bà tự dọn hàng ra từ 4h chiều và nghỉ và lúc 2h khuya, ngày nào cũng vậy. Bà đã lớn tuổi, cũng ngang tuổi với bà nội mình, tuổi ngoài 80. Nhớ tới cái thời khoảng hơn chục năm về trước, lúc đó bà nội vẫn còn mạnh khoẻ, bà hay chèo chiếc xuồng nhỏ đi bán những đậu, bầu, bí … chúng là tác phẩm của ông bà nội. Lúc đó chỉ có ông bà vui thú ruộng nương, ông trồng bà đi bán, mình nhớ nhất là mỗi lần bà chèo ngang nhà đều gọi xuống và cho quà ăn vặt, rồi một ít rau củ để mẹ luộc hoặc nấu canh. Cái vị ngọt thanh và thơm mùi đồng nội đó chắc sẽ không bao giờ quên được.
Mình nhớ mẹ kể lúc mẹ đau đẻ đứa con gái bướng bỉnh, chính bà nội chèo ghe chở mẹ lên bệnh viện. Lúc đó nội nóng ruột đưa mẹ đi ngay mà dép cũng không kịp mang, ra tới bệnh viện thì nội chỉ đôi chân trần. Rồi 3 ngày sau, đứa con gái bướng bỉnh đó mới chịu chui ra khỏi lòng mẹ. Mẹ nói lúc vừa mới sinh ra thì em bé đã mở mắt rồi và chăm chăm nhìn nội lúc được nội ẵm trên tay.
Y như cái nhìn lúc chiều của mình với bà cụ bán hàng. Bà cũng có cháu, cháu bà đi học về sẽ phụ bán với bà. Lúc đó nhìn bà mà nhớ nội lắm!

Bà cụ bán hàng
Nhớ lúc đi học có khi cùng mấy đứa em trốn lên chòi ông bà nội chơi. Ông bà không thích cuộc sống ồn ào, chỉ thích quanh quẩn bên ruộng nương, trồng cà, trồng thơm … Trước cái chòi lá còn có cây đào lộn hột mà tụi nhỏ như mình rất khoái. Thi nhau trèo bẻ trái chín vàng, ăn vị chua chua chát chát nhưng thấy ngon lắm, giống như không có gì ngon hơn được món đó vậy. Tiếp sau đó là lấy cái hột đào quẳng vào bếp lửa, chờ mùi thơm của hạt đều bốc lên là lại mở tiệc. Cứ như vậy mà được lên chòi của nội chơi là y như rằng được đi du lịch vậy.
Nội giờ chân yếu, mắt không nhìn thấy rõ nữa, khi đi phải chống gậy. Thấy bà cụ ngồi đó mà bao nhiêu ký ức hiện về. Những người lớn tuổi như bà và bà nội mình vẫn cần cù lao động, làm cho tuổi trẻ như bọn mình phải noi theo và học hỏi nhiều. Ông bà thường bảo, ông bà lớn tuổi làm được bao nhiêu thì làm, âu cũng là cái thú vui tuổi già, và cũng không muốn ỷ lại vào con cháu, còn lao động nghĩa là còn tạo ra giá trị, như vậy cuộc sống mới vui vẻ.
Tạm biệt bà cụ bán hàng rong sau khi phụ bà dọn bàn và trò chuyện cùng bà một lúc, chỉ mong ngày nào bà cũng bán được xong sớm để về nghỉ ngơi. Mình thì tiếp tục chạy trên đường và nghĩ đến tuần sau lại được về thăm nhà nhân ngày giỗ của bác 3, một người con trai của nội và cũng là người anh hùng liệt sĩ đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Lúc đó lại được về thăm bà, được thấy bà cười móm mém bên chiếc võng, được nắm đôi bàn tay gầy gò và nhìn vào đôi mắt của người đã bế con ngày đầu chào đời ấy. Đó là nội tôi!

No comments:

Post a Comment