Monday, December 31, 2018

To nhỏ trước thềm 2019

Bạn ơi,

Năm 2018 sắp qua rồi đấy, đối với mọi người chắc hẳn sẽ có một tâm trạng khác nhau, cảm xúc khác nhau. Nhưng đa phần, chúng ta điều dành thời gian để ngồi lại, ngẫm một chút về năm 2018, những gì đã làm và chưa làm. Tranh thủ trong những ngày dành cho mình không gian nghỉ ngơi, thư giãn, để bước qua thềm năm mới, mình cũng như bạn, muốn ghi lại những chuyện to nhỏ. Chính vì những chuyện vừa qua ấy, nó góp phần làm nên 2018 thật ấm áp, thật thú vị.


Điều đầu tiên mình muốn nhìn lại chính là  gia đình. Tin vui năm nay là ông bà nội ngoại, tuy cũng có một số bệnh tuổi già, sức khỏe cũng suy yếu, nhưng ông bà vẫn vui sống bên nhau. Đôi mắt yếu, đôi tay run run, đôi chân không đi lại được như năm ngoái, mà vẫn còn nói đùa được với con cháu. Cái cười móm mém vẫn tươi như hoa khi con cháu về thăm. Con cháu cũng hiểu  ông bà đang đi con đường mà ai cũng phải trải qua, "tuổi già". Tôi biết chắc hẳn, một ngày nào đó, mình cũng ngồi móm mém, nhìn tuổi trẻ nó trải nghiệm cuộc đời của chúng, vậy cũng đủ ấm lòng. 

Điều thứ hai, Tô đã không còn bên cạnh tôi. Tô là chú chó tôi quan sát nhiều nhất và thời gian tôi ở bên nhiều nhất. Tôi luôn dành cho nó cái nhìn thấu hiểu và cái ôm trìu mến nhất. Tô ngoan biết ăn trái cây, Tô hiểu chuyện biết đuổi gà cho mẹ. Mặc dù chân ngắn nhưng cũng chăm chỉ đi vườn với chủ. Nó cũng hay có những lúc ngồi bất động nhìn mây bay hờ hững. Nó thân thiện và hay đi chơi, có khi nó đi hai, ba ngày mới chịu mò về. Nhưng có một lần nó đi tới ngày thứ tư, rồi cả tuần, cả mấy tháng nay, tôi biết nó không về nữa. Mặc dù nhớ nó lắm, nhưng cả nhà cũng chấp nhận việc không có Tô nữa. Việc chấp nhận ai đó không ở bên mình nữa, nó như việc buông cái sở hữu một vật, một việc nào đó. Chính là một lần nữa buông đi cái sự tham của con người.

Điều thứ ba, hài lòng với công việc. Tôi cũng bắt đầu một công việc mới với rất nhiều điều mới lạ. Tôi bắt đầu nó với tâm thế của một đứa trẻ. Tôi không đánh giá, không phán xét, làm với tinh thần học hỏi cao nhất. Tôi cũng quay lại đối mặt với những căng thẳng chạy đua thời gian và làm việc với con người. Thời gian là một thứ cần phải quản lý, nếu không mình sẽ bị nó điều khiển. Như một đứa trẻ, tôi không làm tốt tất cả mọi việc ngay từ đầu, lần sau luôn là lần tốt hơn. Rồi tôi bỏ mặc những cảm xúc tiêu cực khi thất vọng, thay vì chán nản khi vấn đề chưa được giải quyết, mỉm cười và nhìn nó như một người bạn thân, vì cơ hội đã đến trong hình hài của khó khăn. 

Điều cuối cùng, mầm non đang lớn. Đấy là những đứa trẻ, chúng đã lớn theo thời gian, giống như cách mà chúng ta già đi. Tiếp xúc nhiều với những đứa trẻ, tôi học được một vài điều để tiếp cận với cuộc sống qua lăng kính của chúng. Chúng rất cần người lớn bên cạnh để hiểu điều chúng cần, chính là để chúng lớn lên một cách bình thường, đừng đòi hỏi nhiều ở một đứa trẻ phải trở thành điều gì đó phi thường. Hãy hướng dẫn trẻ con làm những điều bình thường một cách phi thường. Nhân cách mới là quan trọng, không phải kiến thức. Xã hội tươi đẹp hơn bởi con người nhưng không phải từ "kiến thức" mà là "ý thức".



Tôi thấy mọi thứ thay đổi từng giây, năm 2018 qua đi là lẽ dĩ nhiên. Năm 2019 đến. Sẽ là một phần đời quan trọng khác trong cuộc đời của mỗi chúng ta. Tôi chân thành chúc bạn luôn "Yêu thương hôm qua, trân trọng hôm nay, hy vọng ngày mai". Và những điều tốt đẹp sẽ đến với tất cả ai mong chờ. Tặng bạn không khí của buổi chiều trên đường về nhà mình nhé. Chúc sức khỏe và thành công!



Thân,
Nguyễn Thanh Phượng