Sunday, July 29, 2018

Bức tranh đẹp nhất thế giới

Chào bạn,


Hôm nay, một buổi chiều chủ nhật, ngày mà mặc dù có bận rộn cách mấy, mình cũng tranh thủ về lại thăm mái nhà xưa, mái nhà có mẹ. Đối với mình hình ảnh về mẹ là bức tranh đẹp nhất thế giới mà đi đâu mình cũng nhớ về, muốn chạm lấy, muốn ôm chầm và nói ngàn lời yêu thương.



Mình có thói quen hay ngắm nhìn bức tranh mẹ một cách trân trọng và tự hào. Mẹ như một bà tiên có phép mầu. Mẹ có thể làm được mọi thứ dù là khó khăn đến mức nào vì những đứa con. Từ việc chăm chút từng miếng ăn, giấc ngủ đến việc học hành, công việc, tình cảm. Cho nên, trong vòng tay mẹ mọi đứa con ba mươi tuổi vẫn như ngày lên ba. Mẹ luôn chăm hết mực.



Bức tranh ấy có lúc mệt mỏi, buồn bã, bao nhiêu áp lực cuộc sống quây quanh mẹ. Mẹ cũng rất yêu ông bà ngoại, có lúc mẹ cũng muốn quay về ôm lấy bà ngoại như một đứa trẻ. Nhưng không bao giờ mẹ làm điều đó. Vì mẹ luôn muốn là chỗ dựa vững chãi, mạnh mẽ cho đàn con. Dù thế giới này có sụp đỗ, mẹ cũng muốn con mình được che chở trong vòng tay mẹ yên bình.

Thật ra, những đứa con mặc dù không muốn thấy vẻ mệt mỏi, âu lo của mẹ. Chúng đều muốn mẹ mình thật hoàn hảo. Nhưng thật ra mẹ cũng như người bình thường, có lúc mẹ vui, buồn, giận hờn, cáu gắt, ... Và những đứa con muốn mẹ thoải mái thể hiện, chúng muốn thấy không phải hình tượng mẹ mạnh mẽ bên ngoài, mà phải muốn thấy những góc khuất sâu nhất trong tâm hồn mẹ để thấu hiểu mẹ, để yêu thương mẹ nhiều hơn.



Chính vì điều đó, mỗi lần ngắm mẹ, mình lại hoan hỉ nhận ra được một khía cạnh khác của mẹ, một người mẹ rất thật, rất tình cảm, đôi lúc rất hiền, đôi lúc nóng nảy, đôi lúc hờn dỗi, đôi lúc cũng yếu đuối cần được chở che. Mẹ là một bức tranh đẹp nhiều màu sắc, chứ không phải đẹp vì chỉ có màu hồng. 



Mỗi người chúng ta cũng thế, mỗi người là một bức tranh đẹp rất riêng, cần được yêu thương và thấu hiểu. Muốn vậy, hãy làm điều đó cho người khác trước bạn nhé!

Cuối tuần an lành nhé!

Nguyễn Thanh Phượng