Saturday, June 30, 2018

CÔ BA "KINH GÒN"

Chào bạn,

Hôm nay, tôi có dịp trò chuyện với một người anh đồng nghiệp, tuy là đồng hương, nhưng cũng như tôi, anh ấy cũng mười lăm năm làm việc xa nhà. Nhưng cái tình quê nó lại lôi chúng tôi về lại nơi đây. Mảnh đất tuy nghèo nàn, lạc hậu, nhưng là cái nôi nuôi nấng chúng tôi, là nơi có gia đình, ông bà tổ tiên . Tôi kể bạn nghe cái xứ sở nơi tôi sinh ra, ngày xưa người ta hay gọi là "Kinh Gòn".



Tôi không biết tại sao người ta gọi nơi đây là Kinh Gòn. Nhưng trong ký ức hồi còn bé thì tuổi thơ tôi chơi nhiều nhất dưới gốc cây bông gòn. Tụi tui chơi nhà chòi, lấy bông gòn làm gối, lấy hoa xỏ thành vòng hoa, lấy cuốn trái xỏ vào ngón tay, lấy trái đẹp đẹp chơi bán bánh mì. Khi mùa mưa tới, dưới gốc cây gòn hay có mủ chảy ra, tụi tui lấy dầm đá, bỏ đường vào là thành nước mát ngon lành. Hàng gòn lớn thật lớn, cao thật cao, cả xóm tôi đâu đâu cũng có. Tôi đoán có lẽ vậy mà người ta hay gọi con kênh nơi tôi được sinh ra và lớn lên là Kinh Gòn.



Nhưng bây giờ, về lại nơi đây, không còn bóng cây bông gòn nào, người ta phá đi để trồng những cây có giá trị kinh tế. Trẻ con trong xóm cũng không chơi đùa cùng nhau, mỗi đứa một trò chơi với thiết bị di động hiện đại của chúng. Chắc bây giờ tụi nhỏ giàu hơn tụi tụi ngày xưa, bọn trẻ con chỉ chơi chung với nhau trong tiệm Game Online. Ngoài ra, chúng nó chả có những giao tiếp thật với nhau, không giận hờn, không nô đùa, không kể chuyện cười cho nhau nghe, không giống bọn trẻ Kinh Gòn ngày trước.



Kinh Gòn ngày nay vắng bóng cây, vắng cả bóng người. Người trẻ họ đi làm kinh tế nơi khác, họ đi Sài Gòn lập nghiệp. Trước đây, cũng với ý nghĩ ấy, tôi đặt chân lên đất Sài thành, mong tìm cơ hội mới, mong được hạnh phúc hơn. Chuyến đi ấy thật sự giúp tôi trưởng thành rất nhiều. Tôi quay về với chiến lợi phẩm là chiếc chìa khóa hạnh phúc đã tìm thấy. Tôi tin chắc rằng những người tin tưởng rồi cũng sẽ tìm thấy. Dù bất cứ nơi nào cũng có thể mở được cánh cửa hạnh phúc.



Cô ba Kinh Gòn mang những hồi ức về Kinh Gòn đơn giản, mộc mạc ấy ghi lại đây. Để nhớ và hãnh diện về Kinh Gòn, để những điều tốt đẹp không dễ lãng quên, ở đây mãi mãi!