Sunday, April 22, 2018

Ngày "Gió" và "Cánh diều"



Hôm nay cánh đồng gần nhà mình bắt đầu thu hoạch, mùa này lại có nhiều gió. Mọi người bắt đầu kế hoạch chạy ra đó để thi nhau thả diều, mà đa phần là bọn con nít trong xóm. Chúng nó mỗi đứa chọn cho mình một con diều thật đẹp, đứa thì chọn cá mập, bướm, công hoặc đơn giản là con diều hình thoi với hoa văn bắt mắt. Mình cũng được tham gia với tư cách khách mời danh dự của bọn trẻ.




Cảm giác khi ra đến cánh đồng làm mình sống lại khoảng thời gian 20 năm trước, khi mà những đứa trẻ tụi mình dắt nhau đi chặt tre, dán giấy làm diều. Những con diều ngày ấy bằng chính tay tụi mình làm không đẹp như bây giờ mà mộc mạc, chân chất như ký ức tuổi thơ của dân 8x vậy.

Con diều ngày ấy và ngày nay khác nhau, con người cũng vậy. Nhìn con diều ngược gió từ từ lên cao, từng chút từng chút một rất khó khăn. Nhưng vượt lên đầu ngọn gió nó như một kẻ hiên ngang không sợ bất cứ gì, nó bắt đầu làm chủ ngọn gió. Cũng như những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống mỗi chúng ta, nếu dũng cảm đối mặt với chúng, dần dần tích đủ gió, chắc hẳn ta cũng như con diều ấy, làm chủ chính mình và ngọn gió.


Nhưng con diều cần biết đủ, nếu ngạo mạn ngủ quên, không ít con diều quên mất sợ dây đưa mình lên, nó say sưa lướt gió. Đến lúc sợi dây không chịu nổi căng đứt, con diều lạc phương hướng và rơi xuống đất. Khi ta ở vị trí càng cao, thái độ khiêm nhường là rất cần thiết, không tự coi mình là nhất. Dù là vật bé nhỏ nhất cũng có một mối liên hệ với các đối tượng khác trong thế giới của nó. Con diều một mình thì không thể bay.

Khi bỏ rơi con diều và hai đứa trẻ sau một hồi suy ngẫm sự đời. Tôi lại quay lại với chúng, trong ánh mắt thích thú của chúng khi nhìn diều bay lên, nhìn mặt trời lặn và gió thoảng mùi rơm giữa cánh đồng vừa được gặt xong. Chúng đơn giản ở đây vào mỗi buổi chiều đón gió và thả diều, hôm nay nhiều hơn hôm qua bao nhiêu con diều. Khi mặt trời lặng lẽ thấp dần sau rặng cây. Bọn chúng vô tư thu dây và trở về với mái nhà có bữa cơm nóng ấm mà cha mẹ đang chờ.

Người lớn thả diều không vui như bọn trẻ, vì người lớn không ở đó với diều, người lớn lúc nào cũng mang theo những lo toan của người lớn đi thả diều. Nhưng nếu một lần chúng ta ở đấy, quẳng những âu lo thường nhật vào một xó, hồn nhiên như những đứa trẻ đi thả diều, con diều sẽ rất đẹp và buổi chiều sẽ rất bình yên.

By Phượng ToP

No comments:

Post a Comment